online marketing Cafe đêm buồn một thoáng sg!!! ~ CAFE QUÁN

9.11.11

Cafe đêm buồn một thoáng sg!!!


                   
Sài Gòn luôn vậy, bận rộn trong những hối hả của đời thường, sôi nổi trong những nhịp sống đầy tươi trẻ và bức bối trong những khoảng không gian đầy nghẹt hơi người.


Sau khoảng thời gian tan tầm của cơ man người và xe là lúc bóng tối bao trùm lấy cái thành phố chứa đựng hơn tám triệu con người – tám triệu cuộc sống, là lúc đèn đường thắp sáng những con phố không quá hẹp mà bấy nhiêu con người vẫn chen chúc nhau để tìm đường về nơi cần về. Và, cũng là lúc những kẻ cô độc đi tìm một góc nhỏ nhoi để rúc mình vào mà tận hưởng cái thú cô độc ấy, một mình, sau một ngày dài ngạo nghễ đứng giữa cái vòng mưu sinh của đời người. Góc nhỏ nơi những quán cà phê…
Một tách cafe  đậm đặc cho những người ưa thích hương vị cà phê đậm đà, mạnh mẽ như chính những xúc cảm mà nó mang lại. Một ca cao sữa nóng cho những ai không muốn bỏ sót vị ngọt ngào trong cuộc sống không thiếu những đắng chát rất đời thường. Hay chỉ đơn giản là một ly cà phê đen đá rất Sài Gòn, đầy sức sống mà vẫn giản dị, phóng khoáng.
Không khó để chọn một thức uống đen yêu thích, và một góc yêu thích, để tận hưởng cảm giác mình yêu thích. Những nhóm bạn nhỏ tụ họp tâm tình về những mối lo toan của đời thường, kể về những hoài niệm xưa cũ, hay chỉ đơn giản là để được uống cà phê cùng nhau, để thấy những năm tháng của đời người đã đi qua không là vô nghĩa. Những cặp đôi yêu nhau cũng tìm đến chốn này, như một nơi để tận hưởng cảm giác quá đỗi bình yên và hạnh phúc, vì được cùng nhau làm những việc rất đỗi bình thường, nhâm nhi tách cà phê. Họ tìm đến với hương vị cà phê đắng mà không phải những loại nước ép hay bia rượu, vì lý do gì chỉ có bản thân họ biết. Có thể họ muốn xác minh rằng tách cà phê mang trong đó một hương vị thực của cuộc đời, hoặc muốn hiểu ra và trân trọng hơn cảm giác ngọt ngào đối lập với vị đắng của cà phê, vì họ đang ở bên cạnh những người yêu thương. Mà cũng có thể chỉ đơn giản là vì họ đã trót yêu cái vị đắng đó, mà yêu thì có lý giải được bao giờ.
Thế rồi trong bức tranh ấy vẫn có những bóng con người, soi mình trong tách cà phê đen huyền ảo, đắm chìm trong cảm giác mê man đó, một mình. Trên đời luôn có những con ốc không thể chui ra khỏi cái vỏ của nó. Có lẽ không phải vì nó không muốn, mà vì không dám. Có thể nó vẫn chờ đợi một cái gì đó lôi tuột nó ra khỏi cái vỏ cứng rắn đó. Nhưng lúc đó, sinh vật bên ngoài cái vỏ không còn được gọi là con ốc nữa, vì có ốc nào mà không có vỏ bao giờ. Và chẳng ai biết liệu nó còn sống sót được bao lâu, hoặc là nó sống sót nhưng không còn khả năng tự vệ trước những mũi gai nhọn hoắt trên con đường mòn nó phải đi qua. Có những kẻ như vậy nơi một góc khuất trong quán cà phê. Họ thích đứng trong bóng đêm ngắm nhìn cuộc đời tươi đẹp bên ngoài mà không dám chạm vào, tưởng chừng như thứ mình nhìn thấy chỉ là một trong số những giấc mộng đêm trường hoặc có chăng dù là thực cũng không dành cho bản thân mình.
Cuộc đời này đa thanh, đa sắc, đa dáng hình. Sẽ không phải là quá hiếm hoi những con người chỉ đứng một mình. Họ cho rằng họ đủ can đảm để đứng một mình; khác với con ốc, trên đời còn có những cái cây có thể vững chãi trong cơn giông bão nhưng lại không biết di chuyển. Mà có thật là những cái cây ấy không thể hoặc không muốn di chuyển khi mà những chiếc lá trên cây vẫn hằng khao khát được cơn gió nào đấy mang chúng đi đến những miền đất xa lạ, nơi mà lá được gió ấp ủ yêu thương. Những con người cô độc như những cái cây trơ trọi ấy tìm đến với tách cà phê để nhấm nháp vị đắng mà họ tin là giống hệt như cuộc đời bao quanh họ - cuộc đời của chính họ. Một vài trong số đó thích trầm tư suy tưởng và chiêm nghiệm về những thứ mà họ tin được gọi là triết lý cuộc đời sau những trải nghiệm của bản thân. Một số khác chỉ cần tìm một việc gì đó để giết thời gian, để cho chuỗi ngày đăng đẵng vô định được trôi qua, sau khi đã tìm được một chỗ ngồi yên ổn. Số còn lại chắc là đang hào hứng chờ đợi một mối quan hệ mới, sau khi vừa thắp lại ngọn lửa dù yếu ớt nhưng vẫn mang màu đỏ ấm áp sau một cuộc tan vỡ đầy nước mắt.
alt
Bạn nhìn thấy được gì trong màn đêm ẩn chứa sau bề mặt chất lỏng đắng nghét, có khi là chát chúa, có khi lại pha loãng cũng chút sữa ngọt ngào? Có người thấy một khuôn mặt yêu thương, một dáng hình chờ đợi. Có người thấy những ồn ào đầy ám ảnh của cuộc sống. Có người nhìn thấy những nỗi ưu sầu không muốn nhớ lại. Có kẻ vô tình tìm lại được cảm xúc tưởng đã rơi rớt mất dọc con đường dài. Có hân hoan ngập tràn, có đau thương chồng chất. Có ai từng bảo rằng, bạn sẽ thấy cuộc sống thật sự của chính mình khi nhìn vào đêm đen. Nhưng, ít ra hình như tách cà phê cũng mang lại chút yên bình, tĩnh lặng cho những con người trót đa mang, trót chịu đau khổ của cuộc đời.




Một Sài thành vừa bước vào đêm cùng vô số những xúc cảm của bao nhiêu con người tụ tập về.Trong ánh đèn dịu nhẹ nơi một góc khuất nào đấy, có một giọt rơi làm sóng sánh tách cà phê…
p/s:Cafedao 

1 nhận xét:

Anonymous said...

vs cam giac that su .:X

Post a Comment

:) :( :)) :(( =))